Vợ sinh thêm con rồi qua đời

Uncategorized
Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc…

Tôi tên là Hưng, năm nay đã bước qua tuổi bốn mươi. Tôi sống trong một căn nhà khang trang, tiện nghi chẳng thiếu thứ gì, nhưng suốt nhiều năm nay, nơi ấy luôn bao trùm bởi một nỗi lặng lẽ đến buốt lòng. Không còn tiếng cười đùa ríu rít của trẻ thơ, không còn âm thanh ấm áp của một gia đình trọn vẹn. Mỗi lần bước vào nhà, tôi chỉ cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo, một khoảng trống mà có lẽ cả đời tôi cũng không thể lấp đầy.

Ngày xưa, tôi từng là một người đàn ông may mắn. Người vợ của tôi, Ly, là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy dịu dàng, hiền hậu, chịu thương chịu khó và luôn biết nhẫn nhịn. Chúng tôi có với nhau năm cô con gái – năm thiên thần bé nhỏ, mỗi đứa đều xinh xắn, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của cả gia đình. Cả xóm gọi vui gia đình tôi là “ngôi nhà của năm công chúa”. Tiếng cười nói của các con từng là bản nhạc rộn ràng vang lên mỗi ngày, khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Thế nhưng, trong sâu thẳm, tôi lại không thực sự mãn nguyện. Bởi lẽ, tôi luôn mang trong mình một quan niệm cố hữu: người đàn ông nhất định phải có con trai. Một người nối dõi, một niềm tự hào mang họ của mình đi tiếp, là chỗ dựa khi về già. Dù con gái có hiếu thảo đến đâu, tôi vẫn nghĩ rằng một gia đình sẽ chưa thực sự trọn vẹn nếu thiếu đi một đứa con trai.

Ly thì không nghĩ như vậy. Cô ấy đã năm lần vượt cạn, sức khỏe ngày càng yếu đi. Lần nào sinh xong, cô ấy cũng mất hàng tháng trời mới hồi phục. Cô ấy từng rơi nước mắt khi nói với tôi, giọng nghẹn ngào: “Mình đã có đủ rồi, anh à. Con nào cũng là con. Em sợ không gắng gượng thêm được nữa…”

Nhưng tôi vẫn cố thuyết phục cô ấy. Tôi viện đủ lý do, rằng chỉ thêm một lần nữa thôi, biết đâu lần này ông trời sẽ thương. Mẹ tôi, họ hàng, những người xung quanh cũng đồng tình. Áp lực dồn dập khiến Ly không nói thêm lời nào. Rồi một ngày, cô ấy gật đầu. Một cái gật đầu mệt mỏi, đầy bất lực… mà tôi, khi ấy, lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Chúng tôi đã đánh cược. Và cái giá phải trả cho lần đánh cược đó chính là mạng sống của vợ tôi.

Lần mang thai thứ sáu, Ly yếu hơn hẳn. Nhưng cô ấy vẫn cố gắng, vẫn mỉm cười, vẫn chăm lo cho chồng con từng chút một. Đến ngày sinh, tai biến xảy ra. Các bác sĩ đã làm hết khả năng, nhưng vì sức khỏe của Ly quá suy kiệt sau nhiều lần sinh nở, cô ấy đã ra đi ngay sau khi sinh – không kịp nhìn mặt con.

Tôi chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân. Tôi ôm năm đứa con gái đang khóc nức nở vào lòng, lòng ngập tràn hoảng loạn và ân hận. Đứa lớn nhất mới 15 tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa biết gọi tiếng “mẹ” cho tròn. Tôi không biết làm sao để đối diện với các con, làm sao để nói với chúng rằng mẹ chúng đã ra đi – vì chính sự cố chấp của tôi.

Từ ngày Ly mất, ngôi nhà trở nên trống trải. Mỗi bữa cơm thiếu vắng bóng dáng của người phụ nữ tảo tần. Những đêm dài, tôi nằm trằn trọc, nhớ tiếng nói nhỏ nhẹ, nhớ ánh mắt dịu dàng, nhớ cả bàn tay gầy guộc nhưng luôn ôm tôi thật chặt. Tôi trở thành một người đàn ông chỉ còn cái xác, còn tâm hồn thì nặng trĩu tội lỗi.

Tôi cố gắng lo cho các con đủ đầy. Tôi đi làm sớm hơn, về muộn hơn, tự học cách nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc từng đứa một. Các con tôi hiểu chuyện, chúng không bao giờ trách móc. Nhưng tôi biết, trong sâu thẳm ánh mắt của chúng là những nỗi buồn không thể gọi thành tên. Mỗi lần nhìn thấy bạn bè có mẹ dắt tay đến trường, có mẹ ngồi gói bánh chưng hay tết tóc cho ngày lễ… ánh mắt các con tôi lại trở nên xa xăm.

Căn nhà khang trang ấy, giờ đây chỉ còn là cái vỏ. Nó có tất cả – trừ hơi ấm. Nó có đủ tiện nghi – nhưng lại thiếu mất một người quan trọng nhất.

Tôi từng nghĩ, có con trai mới là đầy đủ. Nhưng tôi đã sai. Thật cay đắng thay, đứa con trai duy nhất mà Ly sinh ra cho tôi – cũng không thể sống. Bé sinh non, lại yếu ớt. Chưa đầy một tháng sau khi Ly mất, bé cũng theo mẹ về bên kia thế giới. Tôi mất cả vợ lẫn con, chỉ còn lại năm đứa con gái nhỏ và một trái tim chất đầy dằn vặt.

Giá như ngày ấy tôi lắng nghe Ly thêm một chút. Giá như tôi đừng đặt nặng chuyện nối dõi. Giá như tôi biết rằng hạnh phúc không nằm ở giới tính của đứa trẻ, mà nằm ở sự bình yên và tình yêu thương mà gia đình mang lại. Nhưng tất cả những “giá như” ấy giờ chỉ còn là lời thì thầm giữa những đêm dài cô độc.

Nhiều năm đã trôi qua. Năm cô con gái của tôi đã lớn. Đứa đã đi làm, đứa đang học đại học, đứa chuẩn bị lấy chồng. Chúng đều mạnh mẽ, tự lập, và luôn yêu thương nhau. Tôi tự hào về các con vô cùng, nhưng cũng đầy chua xót khi nghĩ rằng Ly đã không còn ở đây để chứng kiến chúng trưởng thành.

Tôi chưa từng tái hôn. Một phần vì tôi chưa thể nguôi ngoai nỗi đau cũ, phần khác vì tôi không muốn các con tôi phải san sẻ tình cảm với một người mẹ kế. Tôi muốn dồn hết tình thương còn lại để bù đắp cho chúng – dù biết rằng không có gì có thể thay thế được mẹ ruột của các con.

Tôi không viết ra câu chuyện này để đòi hỏi sự cảm thông. Tôi viết vì hy vọng rằng, ai đó đọc được sẽ không lặp lại sai lầm của tôi. Rằng đôi khi, sự tham lam dưới vỏ bọc “muốn tốt cho gia đình” có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Và rằng, đôi khi, biết đủ – mới chính là hạnh phúc.

Giờ đây, điều tôi mong muốn nhất là được nhìn thấy nụ cười của các con – những nụ cười thật sự, không che giấu nỗi buồn. Tôi chỉ mong, ở nơi xa, Ly có thể mỉm cười nhẹ nhõm, biết rằng tôi đã hiểu ra tất cả. Và tôi sẽ dành cả phần đời còn lại để bù đắp, để sống xứng đáng với tình yêu mà cô ấy đã từng dành cho tôi.

“Giá như ngày đó, tôi biết đủ là hạnh phúc” – câu nói ấy sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi, như một lời nhắc nhở, như một di nguyện âm thầm mà tôi tự nhắn gửi chính mình.