Tôi là Hạnh, một người phụ nữ mà thoạt nhìn, ai cũng nghĩ tôi may mắn đến nhường nào. Chồng tôi thành đạt, có nhà lầu, xe hơi, và hai con gái ngoan ngoãn, học giỏi. Bạn bè, người thân thường trầm trồ khen ngợi cuộc sống của tôi, ví tôi như hình mẫu của một gia đình hạnh phúc, viên mãn. Họ thấy những bức ảnh chúng tôi đi du lịch, những nụ cười rạng rỡ trên mạng xã hội, và tin rằng tôi có tất cả. Nhưng chỉ mình tôi biết rằng, trái tim tôi đã “chết” từ rất lâu rồi, từ một đêm định mệnh 12 năm về trước.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm kinh hoàng ấy. Đó là khi con gái thứ hai của tôi vừa tròn bốn tháng tuổi, còn bé bỏng và yếu ớt. Tôi đang pha sữa cho con, lòng tràn ngập tình yêu thương và sự dịu dàng của một người mẹ. Mọi thứ dường như tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ lay rèm cửa và tiếng con thở đều đều.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng chồng mình thì thầm từ phòng bên cạnh. Giọng anh nhỏ nhẹ, dịu dàng đến lạ, một sự dịu dàng mà cả đời tôi chưa từng được nghe từ anh. Anh đang gọi video, và qua khe cửa hé mở, tôi thấy một cô gái trẻ trung, gương mặt rạng rỡ hiện lên trên màn hình điện thoại. Từng lời nói, từng cử chỉ của anh dành cho cô ta như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.
Tôi đứng đó, tay siết chặt bình sữa, cảm nhận hơi ấm từ nó truyền vào lòng bàn tay, nhưng trái tim tôi thì lạnh buốt. Thế giới quanh tôi như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Niềm tin, sự yêu thương mà tôi đã vun đắp suốt bao nhiêu năm bỗng chốc tan biến. Nhưng cuối cùng, tôi lại lặng lẽ quay về phòng, không nói một lời. Nước mắt tôi chảy ngược vào trong, mặn chát và cay đắng. Tôi không muốn đánh thức con, không muốn con bé phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
Từ đêm định mệnh ấy, cuộc sống của tôi như một vở kịch câm. Chồng tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ ấy, và sau đó là với nhiều cô gái khác nữa. Tôi biết hết mọi chuyện, biết từng tin nhắn anh lén lút đọc, từng cuộc gọi anh trốn tránh. Tôi biết anh đi đâu, với ai. Nhưng tôi vẫn im lặng.
Tôi không hề đánh ghen, không khóc lóc, không trách móc. Tôi không muốn làm ầm ĩ, không muốn biến cuộc sống của mình thành một vở bi kịch. Thay vào đó, tôi vùi đầu vào công việc, chăm chỉ đi làm, nuôi dạy hai con gái. Tôi dành tất cả tình yêu thương cho chúng, vì chúng là lẽ sống của tôi. Tôi cũng lặng lẽ tích cóp tiền riêng, phòng cho một ngày nào đó tôi cần phải tự mình đứng vững.
Thỉnh thoảng, khi bạn bè kể chuyện gia đình, kể về những bất đồng, những niềm vui hay nỗi buồn trong hôn nhân, tôi chỉ cười buồn và nói: “Mình sống vì con thôi.” Nụ cười đó che giấu đi tất cả những nỗi đau, những vết thương lòng mà tôi đang gánh chịu. Chồng tôi vẫn chu cấp tiền hàng tháng đầy đủ, đưa gia đình đi du lịch, và đăng những bức ảnh hạnh phúc lên mạng xã hội, như một cặp vợ chồng kiểu mẫu.
Nhưng sau những bức ảnh đó, Hạnh lại quay về căn phòng của riêng mình, căn phòng lạnh lẽo, trống trải. Tôi nằm co ro trên chiếc giường rộng lớn, một mình đối diện với nỗi cô đơn, nỗi đau khổ, cho đến sáng. Tôi tự hỏi, mình đang sống vì điều gì? Vì hai đứa con? Hay vì một danh nghĩa “gia đình hạnh phúc” giả tạo?
12 năm trôi qua, 12 năm sống trong sự im lặng, trong nỗi đau âm ỉ. Tôi đã trở thành một con người khác. Trái tim tôi chai sạn, cảm xúc của tôi trở nên khô cằn. Tôi đã học cách che giấu mọi thứ, học cách sống một cuộc đời không cảm xúc.
Rồi, một ngày, sức khỏe của chồng tôi đột nhiên suy sụp. Anh được chẩn đoán mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Tin tức đó ập đến bất ngờ, nhưng tôi không hề cảm thấy sốc hay đau buồn. Tôi chỉ cảm thấy một sự bình thản lạ kỳ. Phải chăng, trái tim tôi đã thực sự “chết” rồi?
Anh nằm trên giường bệnh, gầy rộc, da vàng vọt. Mỗi lần mở mắt, anh chỉ thấy tôi ngồi bên cạnh. Tôi lặng lẽ lau người cho anh, đút từng thìa cháo, đổ từng bô nước tiểu. Tôi làm tất cả những việc đó một cách tự động, không chút biểu cảm. Tôi không hề khóc hay trách móc. Ánh mắt tôi trống rỗng, bình thản đến đáng sợ, như một người lạ đang làm tròn trách nhiệm.
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi, sự yếu đuối. Có lẽ anh ấy đang tự hỏi, tại sao tôi vẫn ở đây, tại sao tôi vẫn chăm sóc anh ấy, dù anh ấy đã làm tôi đau khổ đến nhường nào. Nhưng anh ấy không dám hỏi. Và tôi cũng không nói.
Vào ngày chồng tôi sắp mất, người tình của anh cũng đến thăm. Cô gái trẻ trung, sành điệu, ăn mặc thời thượng, bước vào phòng bệnh với đôi giày cao gót. Tiếng guốc lộc cộc vang vọng trong hành lang bệnh viện yên tĩnh. Cô ta bước vào phòng, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, sốt sắng.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tôi đang ngồi bên giường, lặng lẽ lau tay cho chồng, cô ta khựng lại. Ánh mắt cô ta thoáng qua một tia bối rối, một chút e dè, rồi nhanh chóng chuyển thành sự xấu hổ. Cô ta quay người bỏ đi, không nói một lời. Tôi không ngạc nhiên. Không ai dám tranh giành với một người phụ nữ đã im lặng 12 năm, chịu đựng đủ mọi cay đắng mà vẫn ở lại chăm sóc chồng đến giây phút cuối cùng. Sự im lặng của tôi, sự hiện diện của tôi, là lời khẳng định mạnh mẽ nhất.
Chồng tôi thều thào gọi tên tôi, giọng anh yếu ớt, đứt quãng. Anh ấy xin lỗi tôi. Hạnh phúc của anh ấy giờ đây chỉ còn là sự hối lỗi, sự day dứt. Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, đặt một chiếc gối mềm mại dưới gáy anh. Tôi nhìn anh với đôi mắt bình thản nhưng sâu thẳm là cả một trời u ám, một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Tôi hỏi anh muốn nói gì.
Anh thở dốc, cố gắng nói lời xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm, vì những nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi. Anh ấy hỏi liệu tôi “vẫn yêu anh đúng không?”. Giọng anh ấy đầy hy vọng, đầy sự cầu xin. Anh ấy vẫn tin rằng, tôi là của anh ấy, tôi vẫn yêu anh ấy, tôi vẫn là cả thế giới của anh ấy.
Tôi khẽ cười nhạt nhòa, một nụ cười không có chút vui vẻ nào, chỉ có sự chua chát, sự lạnh lùng. Tôi đáp lại bằng câu hỏi ngược lại: “Yêu anh à?”. Chồng tôi yếu ớt gật đầu, đôi mắt ầng ậc nước, tay anh run rẩy níu lấy tay tôi. Anh ấy vẫn nghĩ rằng, mình là cả thế giới của tôi, là điểm tựa duy nhất của tôi.
Tuy nhiên, tôi cúi sát xuống, thì thầm bên tai chồng một câu mà cả đời anh không thể nào quên, một câu nói sẽ ám ảnh anh cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời: “12 năm trước, ngày anh ngoại tình, em đã hết yêu anh rồi. Em ở lại… chỉ để các con không xấu hổ vì cha chúng. Đừng lo, anh đi rồi, em sẽ nói với con anh là một người chồng, người cha tốt… để chúng không mang vết thương cả đời.”
Chồng tôi mở to mắt, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ càng trắng bệch. Hơi thở anh dồn dập, hai tay anh run lên bấu chặt tấm ga giường. Nước mắt lăn dài trên gò má hóp lại. Anh muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng. Anh chưa bao giờ nghĩ, người phụ nữ anh khinh thường ấy lại mạnh mẽ và tàn nhẫn đến vậy. Trong giây phút cận kề cái chết, anh mới nhận ra, suốt 12 năm qua, cô chưa từng cần anh. Anh chỉ là một cái vỏ rỗng, một hình bóng vô nghĩa trong cuộc đời cô.
Anh đã sống trong một ảo tưởng, một sự tự mãn. Anh nghĩ rằng, mình có thể làm bất cứ điều gì, và tôi sẽ vẫn ở đó, vẫn chờ đợi anh. Nhưng anh đã lầm. Tôi đã buông tay từ rất lâu rồi.
Tôi kéo chăn đắp lên ngực anh, bàn tay tôi chạm vào làn da lạnh giá của anh. Giọng tôi vẫn dịu dàng, bình thản như mọi ngày: “Nghỉ đi, mọi chuyện kết thúc rồi.” Chồng tôi trào nước mắt, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà lạnh lẽo. Anh nhận ra mọi thứ đã thực sự kết thúc, và người phụ nữ mà anh nghĩ cả đời sẽ chẳng bao giờ rời bỏ mình hóa ra đã buông tay từ rất lâu. Anh chết đi, mang theo sự hối hận tột cùng và sự thật phũ phàng rằng mình đã đánh mất tất cả.
Sau khi chồng mất, cuộc sống của tôi bước sang một trang mới. Tôi không còn phải sống trong sự im lặng, trong nỗi đau âm ỉ nữa. Tôi không còn phải giả vờ hạnh phúc, không còn phải che giấu cảm xúc thật của mình. Tôi được là chính tôi, được sống cuộc đời của riêng mình.
Tôi nói với các con về bố chúng, đúng như những gì tôi đã hứa với anh. Tôi kể cho chúng nghe về những điều tốt đẹp của bố, về tình yêu mà bố dành cho chúng. Tôi không muốn con cái mình phải mang vết thương lòng, không muốn chúng phải xấu hổ vì người cha của mình. Tôi muốn chúng lớn lên với một tâm hồn bình yên, một trái tim không vướng bận.
Tôi dành tất cả thời gian và tình yêu thương cho hai con gái. Chúng là lẽ sống của tôi, là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi. Tôi dạy chúng cách sống tử tế, cách yêu thương bản thân, và cách đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình. Tôi làm việc chăm chỉ, tích góp tiền bạc. Tôi mua một căn nhà nhỏ hơn, ấm cúng hơn, nơi ba mẹ con có thể sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc.
Tôi không oán hận chồng. Tôi chỉ cảm thấy thương hại cho anh ấy. Anh ấy đã sống một cuộc đời đầy sự giả dối, sự ích kỷ, và cuối cùng, anh ấy đã phải trả giá bằng chính cuộc đời mình.
Tôi đã học được một bài học quý giá từ cuộc hôn nhân này. Tôi học được rằng, sự im lặng đôi khi là sức mạnh lớn nhất. Tôi học được rằng, việc yêu bản thân, việc bảo vệ sự bình yên trong tâm hồn là điều quan trọng hơn tất cả.
Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc từ người khác nữa. Tôi tìm thấy hạnh phúc từ chính bản thân mình, từ hai cô con gái đáng yêu của tôi. Tôi tin rằng, mỗi người phụ nữ đều có sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Dù cuộc đời có khó khăn đến đâu, dù có bao nhiêu thử thách, chúng ta vẫn có thể đứng lên, vẫn có thể làm lại. Và điều quan trọng nhất, là chúng ta phải luôn tin vào bản thân mình, và luôn trân trọng những gì mình đang có.
Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời mà tôi có thể tự hào. Tôi sẽ là một người mẹ mạnh mẽ, một người phụ nữ bản lĩnh, và một con người hạnh phúc. Bởi vì, tôi biết, mình xứng đáng có được tất cả những điều đó. Hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình. Và hành trình ấy, tôi sẽ đi cùng với hai cô con gái yêu dấu của mình.